Thuê chị hàng xóm sang chăm chồng b/ạ/i l/iệt, mỗi đêm tôi trả cho chị 300 nghìn, nhưng ngay đêm đầu tiên chuyện kinh hoàng đã xảy ra…

Tôi tên là Hạnh, năm nay 34 tuổi. Tôi có một gia đình nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 ở ven thành phố. Cuộc sống của tôi từng khá bình yên, cho đến cái ngày định mệnh ba năm trước, khi tai nạn giao thông khiến chồng tôi – anh Nam – bị liệt nửa người dưới.

Từ một người đàn ông mạnh mẽ, tự tin, anh trở thành người nằm yên một chỗ, ăn uống, sinh hoạt đều phải có người trợ giúp. Ban đầu, tôi nghĩ mình có thể gồng gánh được. Tôi xin nghỉ việc, ở nhà chăm anh và con trai nhỏ.

Nhưng mọi thứ không dễ như tôi tưởng. Áp lực tài chính, tinh thần, sự mệt mỏi tích tụ từng ngày khiến tôi như biến thành con người khác. Tôi cáu gắt, khóc thầm mỗi đêm. Có lúc nhìn thấy chồng nằm đó, tôi thấy thương, nhưng cũng thấy… bế tắc.

Tôi đã từng nghĩ đến việc thuê người giúp việc, nhưng không ai chịu làm vì công việc quá nặng nề, lại làm đêm. Cho đến một hôm, chị Hoa – hàng xóm nhà bên, ngỏ ý muốn giúp.

Chị Hoa lớn hơn tôi chừng 7 tuổi, từng có một đời chồng, không con cái. Chồng chị mất vì đột quỵ đã lâu. Chị sống một mình, lặng lẽ, ít giao du, người trong xóm vẫn thường gọi chị là “chị Hoa cô độc”. Chị hay giúp tôi vài việc vặt, trông con hộ lúc bận. Một lần tôi than thở, chị nói:

– Nếu em cần, chị có thể qua trông anh Nam mỗi đêm, cho em nghỉ ngơi một chút. Chị từng chăm chồng liệt rồi, không ngại việc đâu. Em cứ trả chị 300 nghìn mỗi đêm là được.

Tôi suy nghĩ một ngày, rồi đồng ý. 300 nghìn có vẻ nhiều, nhưng so với việc tôi được ngủ một đêm yên ổn thì hoàn toàn xứng đáng.

Đêm đầu tiên, tôi dặn chị cách thay tã, xoa bóp cho chồng, dặn dò cẩn thận. Anh Nam không phản ứng gì, chỉ nhìn chị Hoa lặng lẽ, như thường lệ. Tôi yên tâm về phòng, nằm xuống mà như trút được gánh nặng.

Tôi ngủ quên lúc nào không hay, nhưng nửa đêm, tôi chợt tỉnh bởi có cảm giác là lạ. Không có tiếng động gì bất thường, nhưng tim tôi cứ đập dồn dập.

Tôi ngồi dậy, bước sang phòng anh Nam, định kiểm tra xem chị Hoa có cần gì không. Cửa chỉ khép hờ.

Tôi đẩy cửa ra – và chết lặng.

Chị Hoa đang ngồi sát mép giường, tay nắm chặt tay chồng tôi. Không phải kiểu chăm sóc thông thường. Bàn tay chị vuốt dọc tay anh, ánh mắt hai người nhìn nhau, không nói nhưng rõ ràng… không bình thường. Không có tiếng gì, nhưng không khí giữa họ đặc quánh như một sự thân mật lén lút bị bắt quả tang.

Tôi như hóa đá trong vài giây.

Chị Hoa nghe tiếng động, quay lại. Gương mặt chị điềm nhiên như không có chuyện gì. Tôi nuốt nghẹn:

– Chị đang… làm gì vậy?

– À, chị đang xoa bóp tay cho anh ấy. Hôm nay tay anh ấy cứng hơn mọi hôm.

Tôi không nói thêm gì, chỉ bảo:

– Chị về đi. Tôi thấy ổn rồi.

Chị gật đầu, thu dọn đồ, lặng lẽ rời khỏi. Không nói thêm một câu.

Còn tôi, cả đêm ấy ngồi trong phòng, mắt nhìn chồng mà lòng rối như tơ vò. Anh Nam nhắm mắt, không nói gì. Nhưng tôi biết, có điều gì đó đã thay đổi.

Tôi không thuê chị Hoa nữa.

Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó.

Khoảng một tuần sau, tôi tình cờ thấy trong điện thoại của anh Nam – chiếc điện thoại anh vẫn giữ để nghe gọi người thân – có vài tin nhắn từ một số lạ. Tin nhắn không dài, chỉ những câu rất đơn giản: “Ngủ ngon nhé”, “Hôm nay tay anh đỡ hơn không?” – nhưng lại rất thân mật. Tôi tra số, và ngỡ ngàng: đó là số của chị Hoa.

Tôi không tin nổi vào mắt mình. Một người đàn ông liệt toàn thân, lại có thể… nhắn tin qua lại với người khác?

Tôi đối chất với chồng. Anh không phủ nhận. Anh ú ớ mấy tiếng, rồi lặng im. Nhưng chính sự im lặng đó khiến tôi điên tiết.

Tôi sang nhà chị Hoa, gõ cửa. Chị mở cửa, vẫn ánh mắt trầm tĩnh quen thuộc.

– Chị cần gì không?

– Tôi muốn hỏi… chị và chồng tôi có chuyện gì?

Chị không né tránh, chỉ nhẹ nhàng:

– Không có gì như em nghĩ. Anh ấy chỉ cần người nói chuyện. Còn em, em có bao giờ ngồi cạnh anh ấy 10 phút mà không thở dài không?

Tôi đứng chết lặng.

Chị tiếp:

– Em cứ nghĩ mình là người khổ nhất. Nhưng người nằm bất động, không còn tự chủ được thân thể mình mới là người tuyệt vọng. Chị không làm gì sai cả. Chị chỉ… khiến anh ấy thấy mình vẫn là một người đàn ông.

Câu nói đó như một cú tát.

Tôi bỏ về, lòng rối loạn. Tôi không phải người vợ tệ bạc, nhưng đúng là đã quá kiệt sức để yêu thương. Tôi chăm chồng như một nghĩa vụ, không còn cảm xúc. Có lẽ, đó là lý do anh cần một người khác đến để… nhắc anh nhớ mình từng là ai.

Từ hôm đó, tôi không còn thấy chị Hoa. Nhà chị đóng cửa im lìm. Có người nói chị chuyển đi đâu đó. Cũng có thể chị hiểu rằng, sự tồn tại của chị đã phá vỡ ranh giới cuối cùng giữa lòng thương và lòng tự trọng của tôi.

Chồng tôi không nhắc lại chuyện đó. Anh dường như trầm hơn, nhưng cũng không còn cáu gắt như trước. Còn tôi – tôi bắt đầu học cách nhìn anh như một người đàn ông, không chỉ là một bệnh nhân.

Tôi không biết giữa họ đã đi xa đến đâu. Nhưng tôi biết, chuyện đó đã khiến tôi tỉnh ra: Tình yêu, nếu chỉ còn trách nhiệm, thì sớm muộn gì cũng sẽ trượt dốc.

Đôi khi, cái kinh hoàng nhất không phải là phản bội – mà là khi bạn nhận ra, chính sự thờ ơ của mình đã đẩy người bạn yêu thương đi xa…

Related Posts

CHÍNH THỨC ông Nawat lên tiếng về việc tước vương miện Thùy Tiên, 1 câu đủ hiểu lòng người

Sau nhiều ngày im lặng, ông Nawat chính thức đưa ra phản hồi về việc tước vương miện của Hoa hậu Thùy Tiên sau khi nàng hậu bị bắt. Theo…

Hành trình thay đổi nhan sắc của cô dâu Thu Sao

Nhan sắc thật ở tuổi U70 của chị Thu Sao lộ rõ trong một livestream mới đây. Không hoạt động nghệ thuật nhưng chị Lê Thị Thu Sao (đến từ…

Hành trình thay đổi nhan sắc của cô dâu Thu Sao

Nhan sắc thật ở tuổi U70 của chị Thu Sao lộ rõ trong một livestream mới đây. Không hoạt động nghệ thuật nhưng chị Lê Thị Thu Sao (đến từ…

Cuối cùng Hồ Ngọc Hà cũng có danh phận, đám cưới với Kim Lý nhỏ nhất showbiz Việt

Chia sẻ mới đây của Hồ Ngọc Hà khiến khán giả không khỏi nghi ngờ. Mới đây, Hồ Ngọc Hà chia sẻ một bức ảnh đặc biệt, đó là lễ đường…

Người mẹ ckkk:ê ngkkkèo bỏ nhà đi khi 2 con gái chỉ 3 tháng tuổi, ông Hùng “gà trống nuôi con”, sau 29 năm vất vả 2 con gái đã đỗ Tiến sĩ! Còn người mẹ năm xưa thì

“Gà trống nuôi con” – Hành trình 29 năm của ông Hùng và hai cô con gái tiến sĩ Người ta vẫn thường nói, không gì thiêng liêng bằng tình…

Được cô dâu Thu Sao chọn làm vợ 2 cho chồng trẻ, Thị Nở Quách Phượng nói gì

“Chị Thu Sao là một người đáng thương, thật sự mình thấy thế, may mà anh Hoa Cương yêu chị ấy thật lòng. Bản thân mình vẫn khuyên chị Sao…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *